Bác sĩ Triệu lúc này cũng bước ra, vẻ mặt né tránh.
Nhìn vẻ mặt của hắn, không giống như đến để ngăn cản, mà giống như đến để trợ trận hơn.
"Không có bốn viên 'Đạo', chỉ còn ba viên thôi." Tề Hạ nói.
"Ba viên?!" Tiêu Nhiễm nhíu mày, "Anh làm mất một viên?"
Tề Hạ nhìn về phía Bác sĩ Triệu đang đứng sau Tiêu Nhiễm, ánh mắt mang theo một tia hung tợn.
Bác sĩ Triệu dường như cũng nhận ra ánh mắt của Tề Hạ, chỉ có thể mở miệng nói:
"Tiêu Nhiễm, không phải Tề Hạ làm mất, mà là hắn đã dùng một viên 'Đạo' để đổi lấy lưỡi câu và dây câu với nữ nhân viên bán hàng kia rồi."
"Cái gì..." Mắt Tiêu Nhiễm khẽ động, rồi thở dài, lại nói với Tề Hạ: "Được rồi, việc anh dùng 'Đạo' để giao dịch là chuyện của anh, bây giờ tôi yêu cầu anh trả lại hai viên thuộc về đội của chúng tôi."
"Thuộc về hai viên các người...?" Tề Hạ lạnh mặt.
"Tiêu Nhiễm..." Nửa ngày không có động tĩnh, Điềm Điềm bỗng xen vào, "Không thể nói vậy được, nếu muốn tính toán rõ ràng thì viên 'Đạo' bị mất là để cứu Hàn Nhất Mặc của 'đội các người’, cũng chẳng liên quan gì đến chúng tôi."
“Tôi đã nói rồi, đó là giao dịch do Tề Hạ tự quyết định, không liên quan gì đến đội chúng tôi.”
“Con mẹ nó…” Kiều Gia Kình bước lên một bước, sắc mặt hung dữ, tiếng phổ thông vốn không chuẩn của hắn đã hoàn toàn biến thành tiếng Quảng Đông, “Tao không bao giờ đánh phụ nữ, nhưng con ranh con này thật quá trơ tráo!”
“Này… bình tĩnh lại đi!” Lâm Cầm tiến lên kéo Kiều Gia Kình lại, nói, “Những ‘Đạo’ này là do Tề Hạ giành được, cứ để anh ấy quyết định cách phân chia đi.”
Kiều Gia Kình có chút phẫn hận mím môi, cố gắng kìm nén cơn giận.
Tề Hạ đưa tay chậm rãi sờ lên cái mũi của mình, sau đó nói:
“’Người Rồng’ đã từng nói, những ‘Đạo’ này vừa là phần thưởng của chúng ta, vừa là ‘thẻ cược’ để chúng ta tham gia trò chơi, các người định ở đây chờ chết, cho nên một viên tôi cũng sẽ không cho các người.”
“Gì đây, không dùng ‘lừa’ mà đổi sang ‘cướp’ luôn rồi à?” Tiêu Nhiễm cười nhạo, “Trên đời này không có nơi nào là ‘vùng ngoài pháp luật’, tôi khuyên anh nên suy nghĩ cho kỹ, làm vậy có đúng không? Ở đây chúng tôi có cảnh sát đấy!”
Lúc này, nghe thấy tiếng cãi vã bên ngoài, cảnh sát Lý cũng bước ra.
Hai đội ngũ vốn không có hiềm khích gì, nhưng giờ lại vì cô giáo mầm non tên Tiêu Nhiễm này mà trở nên căng thẳng.
“Có chuyện gì vậy?” Cảnh sát Lý hỏi bác sĩ Triệu, “Tôi ở trong nhà mà còn nghe thấy động tĩnh lớn đây.”
“Không có gì… Tiêu Nhiễm có chuyện muốn nói với Tề Hạ.” Bác sĩ Triệu lúng túng nở nụ cười.
“Cô ta ‘có chuyện muốn nói với tôi’ à?” Tề Hạ lạnh mặt, “Bác sĩ Triệu, anh giỏi thật đấy… anh chắc chắn là Tiêu Nhiễm có chuyện muốn nói chuyện với tôi chứ?”
Tề Hạ biết Tiêu Nhiễm chỉ là một "cây súng", mà bác sĩ Triệu mới là người khởi xướng chuyện này. Dù sao, với trí thông minh và lá gan của Tiêu Nhiễm, nếu không có ai xúi giục thì không thể nào ra ngoài đối đầu với đám người Tề Hạ được.
Loại bỏ "cây súng" của đối thủ có thể tạm dừng thế công, nhưng hạ gục "người" của bọn họ mới là giải pháp triệt để.
"Tôi..." Bác sĩ Triệu ngẩn người, sau đó có chút ngượng ngùng nói với Tề Hạ: "Tề Hạ, có thể anh sẽ không hài lòng... những 'đạo' đó cũng đúng là do anh giúp chúng tôi giành được... nhưng đó là của tất cả mọi người, chúng tôi cũng có đóng góp... anh nên cho chúng tôi một nửa."
"Vậy sao?" Tề Hạ nghe xong gật đầu nghiêm túc, đáp: "Nhưng bác sĩ Triệu, tối qua khi anh và tôi cùng giết Hàn Nhất Mặc, anh cũng không có nói vậy."
"Cái gì?!" Bác sĩ Triệu nghe câu này, tròng mắt lập tức mở to, "Anh, đồ quái vật này, anh đang nói nhảm gì thế hả?! Tôi cùng anh giết Hàn Nhất Mặc khi nào?!"
Sắc mặt của cảnh sát Lý và Tiêu Nhiễm lập tức thay đổi.
"Chẳng phải anh đã nói sao?" Tề Hạ thản nhiên xoa xoa tay, "Anh nói với tôi 'vết thương của người đó khâu không tốt, chắc chắn sẽ không sống được, bớt một người bớt một gánh nặng, hy vọng thoát ra ngoài của những người còn lại sẽ lớn hơn'."
"Nói bậy!!" Bác sĩ Triệu hoàn toàn bị Tề Hạ chọc giận, gân xanh trên trán nổi lên, "Anh muốn vu khống tôi à?! Mặc dù vết thương của Hàn Nhất Mặc thực sự rất khó xử lý, nhưng tôi đã cầm máu cho anh ta...! Anh... anh..."
"Sao lại tức giận vậy?" Tề Hạ tiến lên một bước, vỗ vai bác sĩ Triệu, lại nói với Tiêu Nhiễm và cảnh sát Lý: "Đừng lo, tôi là lừa đảo, những gì tôi nói nãy giờ chỉ là bịa ra thôi."
"Anh...! " Bác sĩ Triệu tức đến méo cả miệng.
"Anh ghét bị bóp méo sự thật à?" Tề Hạ thấp giọng nói, "Tôi cũng vậy, nếu anh và người phụ nữ kia tiếp tục quấy rối tôi, đòi hỏi những thứ không thuộc về các người, tôi nhất định sẽ cho các người một bài học."
Bác sĩ Triệu bị lời nói này dọa sợ, cuối cùng cũng biết người đàn ông trước mặt này không phải là hạng thiện lành gì.
Trong những trò chơi trước đây, Tề Hạ tuy nhiều lần ra tay giúp đỡ, nhưng không có nghĩa là hắn có thể mặc người ta chém giết.
Tiêu Nhiễm lúc này cũng chợt nghĩ tới điều gì đó, tự lầm bầm mở miệng nói: "Thì ra là vậy... Bởi vì anh là bác sĩ... Khi có người bị thương thì anh buộc phải đi chăm sóc, rồi vì để thoát khỏi gánh nặng này mà anh đã giết anh ta..."
"Tôi..."
"Làm sao có thể chứ?" Trước khi bác sĩ Triệu kịp lên tiếng, Tề Hạ đã lắc đầu phủ nhận: "Tiêu Nhiễm, những gì tôi vừa nói là tôi bịa ra thôi, cô tuyệt đối đừng tin."
Thế nhưng hạt giống nghi ngờ đã âm thầm cắm rễ trong lòng Tiêu Nhiễm rồi, làm sao có thể dễ dàng nhổ bỏ chứ?
"Tề Hạ... Anh đang diễn trò gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cảnh sát Lý cau mày hỏi.
Tề Hạ nhìn người đàn ông vạm vỡ trước mặt, hắn có ấn tượng khá tốt về vị cảnh sát này, chỉ hy vọng bọn họ không câu kết hòng chiếm đoạt "đạo" của mình.
“Tiêu Nhiễm nói, tôi nghĩ nên chia "Đạo" làm hai, anh cảm thấy thế nào?" Tề Hạ hỏi.
Cảnh sát Lý nghe xong sững sờ, lập tức lắc đầu nói: "Chúng ta đã thử rồi, "Đạo" ở đây không thể dùng làm tiền tệ, giữ lại cũng chẳng có ích gì. Hơn nữa, đó vốn là thứ anh thắng được, anh cứ giữ lấy đi."
"Như vậy sao được?!” Tiêu Nhiễm có chút kích động, nói: “Những "Đạo" đó là dùng mạng của chúng ta để đổi đấy!"
Cảnh sát Lý mỉm cười chua chát, nói: "Cô đã biết những "Đạo" đó là đánh đổi bằng mạng sống của cô, vậy thì càng nên biết ơn Tề Hạ đã cứu mạng cô."
"Tôi..."
Tiêu Nhiễm bị sặc nghẹn, nhất thời không nói nên lời.
Cảnh sát Lý nói cũng có lý, nếu không có Tề Hạ, cô đã sớm chết trong căn phòng kinh hoàng đó rồi.
Tề Hạ im lặng gật đầu, từ trong lòng lấy ra một viên cầu nhỏ ném về phía cảnh sát Lý.
Cảnh sát Lý chụp được, lật tay nhìn lại, hóa ra là một viên "Đạo".
"Hửm?" Hắn khó hiểu nhìn Tề Hạ, "Anh làm gì vậy? Tôi sẽ không tham gia trò chơi, cho tôi "Đạo" cũng vô dụng."
"Gửi tạm chỗ anh." Tề Hạ phất tay, "Cứ coi như rửa tiền, viên đó cho anh, hai viên trong tay tôi xem như "sạch" rồi, các anh cũng đừng quấy rầy tôi nữa."
"Chuyện này..." Cảnh sát Lý vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng không biết phải nói gì cho phải.
Sắc mặt của bác sĩ Triệu và Tiêu Nhiễm càng cực kỳ phức tạp, trong lòng hai người vô cùng rối bời.
Mọi người đợi một lúc, phát hiện cảnh sát Lý vẫn đứng nguyên tại chỗ không đi.
"Này cớm? Còn chuyện gì nữa không?" Kiều Gia Kình hỏi.